Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Vợ chồng em ly hôn nhau cả chục lần rồi

CHUYỆN LY HÔN ( hình nhưu chuyện ly hôn của chị hường chuối)
Vợ chồng em ly hôn nhau cả chục lần rồi… toàn em khởi xướng. To còi mà, cứ cãi nhau phát là em gào : Ly hôn đi, tôi không muốn sống với anh nữa.
Và thường thì những lúc ấy lão chồng em đếch trả lời lại… Còn nếu ở trước mặt nhau nói câu ấy thì kiểu gì lão cũng vênh mặt: Cô viết đi tôi ký.
Em có cả xấp đơn ly hôn trong tủ, nghĩ sau này lỡ có sa ngã bỏ nhà theo trai bị chồng bỏ thì cứ lôi cả xấp ấy ra nộp luôn cho tiện.
Nói vậy vì em nghĩ chỉ khi em phản bội chồng thì mới có chuyện ly hôn thật. Chứ còn lão có theo gái thì em cũng lôi về bằng được xong hành hạ lão bằng cách khác. Dại gì ly hôn mình thiệt nhiều thứ lắm haha. Em dại trai, ly hôn xong kiểu gì lại phải kiếm thằng khác, lỡ nó còn vừa vũ phu vừa ngoại tình thì thành ra bỏ nỗi đau này để rước cái đau hơn à. Thế nên tư tưởng phải vững vàng: Giữ không được thì chuyển sang hành xác cho chết thì thôi. Không ăn được thì đừng hòng con nào được ăn.
Nhớ có lần cãi nhau to lắm nhưng qua điện thoại, cách mặt nên em rất khẳng khái:
- Ly hôn mẹ nó đi, sống thêm làm gì , tôi mệt mỏi lắm rồi.
Ấn send phát nằm run… Nghĩ bụng : Chết dở, lỡ lão nhắn ok phát thì xong.
Mãi chả thấy trả lời. Cũng đành im lặng . Tận tối thấy lão nhắn:
- Bình tĩnh chưa con điên.
Em tẳng lớ cơ mà mở cờ trong bụng. May quá…
- Ai điên, tôi đang rất tỉnh táo, anh cứ đợi đấy, tôi viết đơn rồi.
Lão đáp:
- Đồ điên, đụng cái đòi ly hôn. Ly hôn xong tao ở với ai, sao ngu thế…
Thế là hết cơn. Nằm cười một mình.
Lần khác, cãi nhau lúc ở nhà . Mặt em căng lên cong cớn như mặt thớt vừa mài xong ý:
- Ly hôn đi, tôi không chịu nổi con người anh nữa. Thà tôi mang tiếng không chồng còn hơn ở với anh.
Lão ức quá kiểu như bị đòi nhiều nên đáp trả:
- Đấy, giấy đấy viết đi, bố mày ký ngay và luôn
Khí em đang hừng hực, giật giấy viết luôn. Cơ mà đếch biết mẫu đơn nó như thế nào. Lão thi leo lên giường đắp chăn giả vờ ngủ. Em lên mạng search Gu gồ…
Lão nhìn thấy mỉa :
- Đồ ngu, tao đọc cho mà viết này, cần gì phải tìm.
Em cáu :
- Im mồm vào, bố mày tự viết…
Xong rồi đến đoạn lý do ly hôn, em phang thế này:
“Vì chồng tôi vũ phu, hay đánh đập vợ con, nên tôi không thể tiếp tục chung sống”.
Viết xong em đắc ý với lý do của mình… Em ký roẹt roẹt xong đưa cho lão.
- Đấy ký đi.
Lão đọc đến đoạn lý do , lão cáu…
- Lý do tn để bố mày vào tù vì tội bạo lực gia đình ah? Đéo ký…
Xong lão ném xuống đất. Em nhặt lên hỏi ngu :
- Thế lý do gì thì không đi tù
Lão nằm nhếch miệng :
- Vì tôi bị điên nên không thể tiếp tục sống với chồng tôi nữa, viết đi rồi bố mày ký. Giờ im cho bố ngủ.
Em hậm hực cất cái đơn vào tủ rồi định bụng sẽ tìm hiểu thêm cách viết rồi viết lại. Xong leo lên giường ngủ, hai đứa cứ lăn đi lăn lại, khó ngủ cái chạm vào nhau quên mẹ mất việc viết lại đơn.
Lần khác , cãi nhau to lắm, lão buột miệng cút em :
- Cút về quê đi cho khuất mắt.
Em cú :
- Đừng có thách nhau, bố mày cút luôn.
Lần này em viết đơn rất sành sõi, đc luyện tập rồi mà. Xong em cuốn quần áo vào vali, vừa gập vừa lẩm bẩm :
- Anh tưởng anh quý báu lắm ah, trong chán ngoài thèm nhé. Đừng tưởng mình cao giá. Ngoài tôi ra đéo con nào chịu nổi anh đâu nhé.
Lão ngồi cầm điện thoại chơi game kiểu tỏ ra không quan tâm.Xong quần áo, em lôi con lợn tiết kiệm ra .
Lão liếc thấy :
- Chỉ đc mang quần áo thôi , con lợn ấy để lại, Bin để lại, cút về một mình thôi.
Em bực mình ,ném con lợn rầm cái vỡ nát. Tiền rơi bung bét ra. Cái em ngồi em đếm. Đếm xong em lảm nhảm:
- Mẹ kiếp, sao đc có bao nhiêu nhỉ, ngày nào cũng bỏ mấy trăm cơ mà.
Lão dừng chơi hỏi:
- Được bao nhiêu ?
- Tính ra phải gấp đôi chỗ này chứ, hay có trộm dùng nhíp gắp ra.
- E điên ah, nghĩ lại xem nào, lỗ bé tí này gắp sao được.
Em dạng chân ngồi đếm đi đếm lại.
- Cái thứ người chỉ thích tiền, thấy tiền là đù người ra.
Lão mỉa em, em quát :
- Im mồm, để xem đủ về quê sống không .
- Đéo đủ đâu , về chết đói con ạ.
Em ngẫm lúc cả tiền trong tk, cả lợn, linh tinh chả đc bao nhiêu, cái em thu gọn lại em bảo :
- Đợi bố mày dồn đủ tiền bố mày đi sau.
Lão lăn ra cười như điên :
- Uh đợi đấy mà đủ nhé, từ mai éo cho tiền nữa là hết haha
Em cay cú , nhìn lão hả hê. Lại lục đục lôi quần áo ra rồi cất cái đơn vào tủ.
Lần nữa, đơn chỉn chu đủ cả hai chữ ký, em đưa lão :
- Đấy đi nộp đi.
Lão nghiêm túc cho vào cặp rồi đi làm. Em ở nhà hụt hẫng lắm:
- Chết mẹ, thế là xong rồi. Nói với bố mẹ thế nào được đây.
Thấp thỏm đợi đến tối lão về. Em lục cặp xem còn đơn không , thấy đơn bị xé thành mấy mảnh. Haha hụt hơi quá, suýt chết. Nhưng vẫn gọi vào :
- Sao nộp đơn chưa?
- Toà bảo chữ xấu quá về viết lại nên xé rồi.
=))))))
Thế là xong
Thi thoảng nhìn xấp đơn lại thấy buồn cười.

Làm đẹp đơn giản từ mặt nạ bơ

Truyện: Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Chương 9 - 10
Hoàng Thiên và Thanh Thanh vừa về tới nhà là đơ hết cả người khi trông thấy Tiểu Anh nằm dài ra trên ghế sofa xem tivi, trên người còn đắp một lớp chăn dày còn Thiên Ân thì ngồi ghế kế bên để trông chừng cô. Nhìn thấy khung cảnh có chút kì lạ, Hoàng Thiên không thể không lên tiếng.
_Hai người làm sao vậy
_Haizzz…, chị mày bị cảm rồi
_… Cái gì cơ ??? Chị !!!
Hoàng Thiên lập tức phóng đến bên cạnh khám xét từ đầu đến chân xem thử cô còn bị cái gì nữa không, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm
_Hoàng Thiên… Oa…oa…
Khi cậu vừa về thì Tiểu Anh lập tức nhõng nhẽo ngay. Hoàng Thiên phải ngồi đấy vỗ về, xoa xoa cái lưng bé nhỏ của cô trong khi miệng không ngừng mắng yêu
_Cơ thể đã dễ dàng nhiễm bệnh rồi mà chị lại không chịu cẩn thận gì hết. Chị phải để em bận tâm tới bao giờ cơ chứ
_Chị… Sao em mắng chị cơ chứ. Oa…oa…
_Haizzz… Xin lỗi, xin lỗi… – Hoàng Thiên tiếp tục vỗ nhẹ vào lưng cô – Để em bế chị lên phòng, ngồi ở đây cảm nặng hơn thì sao
Vừa dứt lời xong, Hoàng Thiên ngay lập tức cúi người bế cô lên, mà Tiểu Anh cũng rất ngoan ngoãn vòng tay qua cổ của cậu. Không những thế, cô còn dụi dụi đầu mình vào trong lồng ngực của Hoàng Thiên, hành động đương nhiên cũng đầy ám muội rồi
Tuy sau việc ngắm hoàng hôn cùng Thanh Thanh, Hoàng Thiên cũng đã có một chút tình cảm với nhỏ. Nhưng cho dù có tình cảm với nhỏ đi chăng nữa thì cũng chẳng làm mất đi những hành động đầy ám muội của chị em nhà này đâu. Cử chỉ ấy vẫn cứ tiếp tục đầy thân mật vì nó vốn dĩ đã trở thành bản năng của họ rồi. Bản năng biến thái…
Thiên Ân nhìn Tiểu Anh không rời mắt, cho đến khi cô bắt đầu khuất dạng thì lại lắc đầu mà mĩm cười. Anh say đắm nhìn Tiểu Anh, Thanh Thanh lại chăm chú nhìn biểu hiện của anh. Đương nhiên ai cũng thấy có một điều khác thường…
Lúc này Thiên Ân mới chuyển ánh nhìn sang Thanh Thanh và ngỡ ngàng với những thay đổi của nhỏ
_Em mới thay đổi kiểu tóc đó à
_Vâng – Thanh Thanh cúi đầu e lệ
_Dễ thương lắm
Thiên Ân mĩm cười rồi bước đi trở về phòng mình, bỏ lại Thanh Thanh đứng đấy một mình và mĩm cười hạnh phúc. Bởi vì anh đã khen nhỏ mà (nhưng mà Thiên Ân khen xong rồi về phòng chứ đâu còn để tâm tới Thanh Thanh nữa đâu)
Tối đó có nhiều người suy nghĩ tới quên ngủ
“Cái tên Thiên Ân xấu xa, đáng ghét, khốn kiếp. Vì hắn mà mình cứ nhắm mắt là suy nghĩ tới cái nụ hôn chết tiệc kia. Nụ hôn đó, nó… nó… Ax… Mình có chút… Nhưng mà còn Thanh Thanh, con bé thích Thiên Ân mà, mình đây không thể có tình cảm với tên khó ưa này. Xua xua… Thiên Ân xấu xa tan biến đi”
” Cô bé Thanh Thanh trước giờ đã rất ngu ngơ rồi, bây giờ lại còn dễ thương từ ngoại hình lẫn hành động. Tim mình hình như đã có chút lệch nhịp rồi. Nhưng mà người cô ấy chú ý vốn không phải là mình rồi, việc mình cần làm không phải yêu đương mà là tác hợp. Đúng, mình phải tác hợp cho họ”
“Cuối cùng thì Thiên Ân đã chịu chú ý đến mình. Thật tốt quá”
“Tuy hành động của em ấy thật có chút quá đáng. Nhưng mà dù sao thì mình đã được bù đắp xứng đáng bằng một nụ hôn rồi. Em ấy thật rất đáng yêu. Mà hãy mau mau khỏi bệnh đi để anh còn dẫn đi chơi nữa”
Nhưng mà tới sáng hôm sau, Hoàng Thiên lại xin phép nghĩ học vì lí do chăm “bạn gái” đang bệnh. Ngày hôm đó, Thiên Ân và Thanh Thanh ngồi cùng một chiếc xe đạp, ngồi chung một cái bàn nhưng lại rất ít khi giao tiếp với nhau. Thanh Thanh cũng thấy có chút kì lạ, anh của hôm nay khác với anh trước đây lắm. Thiên Ân trẻ con, tinh nghịch, hay cười, có lẽ chỉ thể hiện trước mặt Tiểu Anh thôi. Và nhỏ cũng đã khéo léo nhận ra điều đó, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi
Nghi ngờ đó kéo dài cho đến khi tan học. Vừa về đến nhà là trêu đùa Tiểu Anh hết mực và cũng kèm không ít lời mắng yêu khiến Thanh Thanh cũng có đôi chút ganh tị. Hoàng Anh cũng không phải tên ngốc mà không nhận ra vấn đề, chỉ là cảm thấy mọi thứ thật rối.
Thường thì trong các bữa cơm, Tiểu Anh, Hoàng Thiên và Thiên Ân luôn bàn tán chuyện sôi nổi còn Thanh Thanh chỉ im lặng mà ăn. Nhưng mà bây giờ thì nhỏ thỉnh thoảng lại cười, còn nói vài câu nữa làm Hoàng Thiên thật rất vừa lòng
Khi Thanh Thanh ra vườn, Hoàng Thiên cũng có bước theo sau. Cho đến khi xung quanh chỉ còn có 2 người, cậu mới xoa xoa đầu cô mà khen thưởng
_Ngoan, em làm tốt lắm
_Thật không – Mắt Thanh Thanh long lanh nhìn
_Ukm. Thật – Hoàng Thiên gật đầu và mĩm cười
_Hay quá
Vừa dứt lời, Thanh Thanh bỗng bước tới ôm chầm Hoàng Thiên khiến cậu đơ người. Vòng tay Hoàng Thiên và Thanh Thanh vô thức siết thật chặt
“Ấm quá”
Hoàng Thiên lại đưa Thanh Thanh đi chơi nhằm mục đích dạy dỗ. Mà chổ đầu tiên cậu dẫn đến lại chính là cửa hàng hoa (hoa cắm chớ không phải hoa chậu nha)
Vừa mở cửa bước vào, tiếng chuông gió reo nhẹ khiến người khác dễ chịu vô cùng. Thanh Thanh tròn mắt nhìn xung quanh, cảnh sắc hoa với đầy đủ màu sắc pha trộn. Nào là trắng, hồng, vàng, đỏ, cam, xanh, tím,… với các loại hoa từ phổ biến đến quý hiếm. Hoàng Thiên biết chắc rằng đến nơi đây nhỏ sẽ thích mà.
Cô gái bán hoa gật đầu nhẹ chào cậu. Hoàng Thiên vẫn nắm chặt tay Thanh Thanh, cùng nhau dạo ngắm những bông hoa xinh đẹp. Nhưng cho dù những đóa hoa kia xinh đẹp thế nào, trong mắt của cậu Thanh Thanh vẫn là nổi bật nhất, xinh đẹp nhất
Cô gái với mái tóc hồng ấy, từ lúc bước vào nơi đây đã tỏ ra vô cùng thích thú rồi. Có một loại hoa cô yêu thích nhưng trước giờ cũng chỉ xem trên tranh ảnh, hôm nay lại có cơ hội thấy tận mắt thật là quá tốt rồi. Hoàng Thiên nhìn chầm vào Thanh Thanh, tinh tế quan sát từng biểu hiện trên gương mặt của nhỏ. Và cậu nhận ra, nhỏ thích tuylip. Những bông hoa tuylip được bó lại thành một với các hoa màu trắng, hồng và tím. Hoàng Thiên vòng qua eo Thanh Thanh, kéo nhẹ nhỏ về phía mình rồi lại thì thầm vào tai nhỏ
_Em thích loại hoa nào
Với hành động có chút thân mật của cậu, Thanh Thanh có chút đỏ mặt. Nhỏ đặt một tay lên vai Hoàng Thiên rồi cũng thì thầm đáp trả
_Là hoa tuylip
_Anh mua tặng em – Hoàng Thiên nhẹ nở nụ cười
_Không – Nhỏ lắc đầu – Em có thể tự mua được mà
_Em không nghe lời?
Hoàng Thiên nhìn trực diện nhỏ, Thanh Thanh không dám hó hé mà lắc đầu tỏ ý không phải không nghe. Cậu mĩm cười hài lòng cho sự ngoan ngoãn ấy, rồi bước lại chỗ cô gái bán hoa để mua hoa. Thanh Thanh đứng một mình, trên tay cầm lấy bó hoa tuylip mà nhìn say đắm. Đôi môi nhỏ bé ấy vô thức nở ra một nụ cười thật đẹp
Trong khi đang say sưa ngắm nhìn bó hoa, Thanh Thanh cảm nhận được có cái gì đó đặt lên đầu cô. Vừa xoay người ra sau, Thanh Thanh lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Hoàng Thiên đang mĩm cười với mình.
_Cái gì vậy anh
_Là vòng hoa cài đầu, được kết từ hoa oải hương khô. Màu xanh tím của vòng hoa kết hợp với mái tóc hồng đỏ của tóc em, khiến em thật sự rất…
Lúc bấy giờ Hoàng Thiên đã nắm tay lôi nhỏ ra ngoài rồi. Đối với câu nói lấp lửng của cậu, trong đầu Thanh Thanh có không ít tò mò. Nhỏ nhịn không được bèn mở miệng hỏi
_Em thế nào cơ
Nhìn thấy sự tò mò của Thanh Thanh, Hoàng Thiên không nhịn được mà bật cười. Sau đó lại “thơm” nhẹ lên trán nhỏ
_Xinh lắm …
Ai đó lại thoáng đỏ mặt
Hoàng Thiên chỉ mĩm cười rồi nắm tay Thanh Thanh lôi về
——-Tôi là đường phân cách xuyên thời gian——-
Một buổi tối trời có chút se lạnh , vì vốn dĩ trời mới tạnh mưa. Tiểu Anh vì mất ngủ mà đi lanh quanh trong vườn, càng đi càng cảm thấy thật nhàm chán….
Trời vừa mưa xong, không tránh khỏi việc đất bị ướtsẽ rất trơn. Mà Tiểu Anh nhà ta lại là cô nương hơi hậu đậu tí. Cho nên… Cho nên…
Cho nên cô đã trượt chân, bản thân ngã nhào ra phía trước
Thiên Ân nãy giờ luôn đi theo cô từ phía sau, lặng thầm quan sát nhất cử nhất động của cô. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Anh hậu đậu ngã nhào ra phía trước. Cũng may là Thiên Ân nhanh nhẹn, chứ nếu không là không đỡ cô kịp rồi.
Tiểu Anh khi nãy đang té, cứ ngỡ rằng mình sẽ được đo đất, ai ngờ từ phía sau có ai đó nắm lấy tay cô, kéo mạnh khiến cô ngã nhào trong lòng người đó. Chỉ cần mất 1s suy nghĩ Tiểu Anh có thể đoán ra người đó chính là Thiên Ân. Tên đáng ghét này, là hắn không tha cho cô. Giúp cô khỏi ngã là được rồi, có cần ôm cô vào lòng, để cô úp mặt vào lồng ngực của anh hoài thế này không
_Buông tôi ra đi
Tiểu Anh đã lên tiếng rồi cơ mà Thiên Ân vẫn im lặng, vấn tiếp tục ôm cô, còn ôm chặt hơn trước nữa. Thiên Ân còn giả bộ không nghe cô nói, thật là đáng chết mà
_Tôi nói…
_Xin em, chỉ một chút thôi – Thiên Ân lên tiếng cắt đứt câu nói dang dở của cô
Tiểu Anh đành im lặng cho tên Thiên Ân kia lợi dụng. Vòng tay cô cũng ôm lấy thân hình kia
Cô không phải có ý gì đó đâu. Chỉ là do Thiên Ân ra ngoài lạnh quá nên mới đòi ôm cô vậy thôi, còn cô thì rộng lượng cho ôm nhờ vậy đó. Đúng, sự thật là vậy đó (sự thật cái đầu chị á).
Cuối cùng, Thiên Ân nói là ôm một chút mà cái ôm kia lại kéo dài hơn nửa tiếng. Báo hại cho Tiểu Anh đứng đấy bị muỗi vs côn trùng cắn hết mấy cái, sang ngày hôm sau cô chuyển sang dỗi anh, cả ngày cũng không thèm nhìn mặt…
“Thiên Ân đáng ghét”

Truyện: Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Chương 11- 12
Vào một ngày khác, Hoàng Thiên nắm chặt tay Thanh Thanh đi dạo phố. Người ngoài nhìn vào đều bảo đây là một cặp đôi trời sinh, mà thật sự giống vậy mà
Tối qua trời mưa to, sáng nay nước rút không kịp làm cho hai bên đường đọng vũng nước. Mà nhờ vậy mới có một tình huống xảy ra. Một tình huống vệ sinh vô cùng a
Hoàn Thiên vốn dĩ định dắt Thanh Thanh đến khu vui chơi chơi. Đang trên đường đi thì có một chiếc xe tải chạy sát mép đường, khiến cho nước bẩn kia văng tung toé. Đáng lẽ ra nước bẩn ấy phải văn vào người Thanh Thanh rồi, nhưng mà Hoàng Thiên đã nhanh tay kéo nhỏ vào trong lòng, che chắn cho nhỏ. Chiếc xe tải kia chạy khuất dạng, bỏ lại thân thể Hoàng Thiên dính bẩn đầy người. Thanh Thanh thấy thế lòng đầy lo lắng.
_Anh… có sao không?
Hôm nay Thanh Thanh mặc áo tay dài cho nên bây giờ nhỏ đang nâng tay lên lấy tay áo chùi những vết bẩn trên gương mặt anh tuấn kia. Hoàng Thiên đột nhiên cầm lấy cổ tay đang lau của nhỏ, tay còn lại chạm nhẹ vào má của nhỏ
_Anh không sao, em có bị dính bẩn không
_Em… em không có
Mắt Thanh Thanh long lanh ngấn nước, đầu khẽ lắc nhẹ. Sau đó, nhỏ ôm chầm lấy Hoàng Thiên, mặc cơ thể cậu đang bịnh dính đầy vết bẩn. Nhìn thấy hành động kì lạ kia, Hoàng Thiên cũng có đôi chút hốt hoảng
_Đừng có làm vậy, sẽ bẩn người em đấy. Buông anh ra đi
_Không. Hức… Không buông đâu. Hức… – Thanh Thanh dụi dụi đầu vào người anh, tiếng khóc nấc khẽ vang lên làm cậu luống cuống
_Oái, nhóc con, sao em lại khóc rồi. Ngoan, anh không có gì hết đó. Nín khóc đi mà
Thanh Thanh vẫn cứ tiếp tục khóc, cậu đành phải ôm nhỏ để dỗ dành
Chuyến đi chơi cuối cùng lại bị hủy.
Trong phòng Thanh Thanh
Thanh Thanh đang nằm trên giường vuốt ve con chó nhỏ của mình, trong lòng ngập tràn những suy nghĩ về hai người con trai. Nhỏ có chút không hiểu, tại sao khi cảm thấy Thiên Ân có tình cảm với Tiểu Anh, trong lòng Thanh Thanh không hề có một chút khó chịu hay ghen tức gì cả
Phải chăng… nhỏ không yêu Thiên Ân
Hoàng Thiên luôn đối xử tốt với nhỏ, luôn ân cần dịu dàng với nhỏ. Cậu hay dẫn Thanh Thanh đi ăn uống, dẫn nhỏ đi chơi, luôn quan tâm chăm sóc nhan sắc nhỏ cho thiệt dễ thương, vẫn luôn chọc cho nhỏ cười, luôn dỗ dành khi nhỏ mít ướt. Hoàng Thiên vẫn luôn đối xử tốt với Thanh Thanh như vậy
Không lẽ… nhỏ đã bị Hoàng Thiên làm cho rung động rồi
Không lẽ… nhỏ thích cậu rồi
Thanh Thanh nhìn chó con trên tay mà ngẫn người, đôi môi mấp máy thì thầm một câu
_Lỡ thích rồi… Làm sao đây !
19:00 – Tại khu vui chơi.
Hoàng Thiên và Thanh Thanh chỉ vừa mới bước chân tới nơi đông đúc này thôi. Nhưng cả hai chắc chắn sẽ không thể nào biết được, phía sau lưng họ có hai con người lén lút theo sau. Đương nhiên là Tiểu Anh và Thiên Ân rồi. Cái ý kiến đi theo dõi này cũng là do Tiểu Anh đề xuất đấy, do cô cứ thấy hai người kia cứ đi chơi riêng thôi
Hoàng Thiên nắm chặt tay Thanh Thanh, rồi mua cho nhỏ một cây kẹo bông gòn. Sau khi hai người này đi khỏi, Thiên Ân cũng bước tới mua một cây kẹo bông gòn đưa cho Tiểu Anh. Thế nhưng Tiểu Anh lại nhăn mặt lắc đầu
_Kẹo này ngọt lắm, tôi không muốn ăn đâu
Kế sách này Hoàng Thiên làm thì thành công, Thiên Ân thì lại thất bại thảm hại a
Chinh phục mĩ nhân đúng là không phải chuyện đơn giản
Về phía Hoàng Thiên, sau khi Thanh Thanh đã ăn hết kẹo bông gòn, cậu nhìn nhỏ dịu dàng lên tiếng
_Bây giờ em muốn chơi trò nào trước
Thanh Thanh đứng ngẩn người một lúc, sau đó giơ ngón tay bé nhỏ chỉ vào đu quay đứng. Hoàng Thiên nhìn ngón tay kia, sau đó nắm tay nhỏ đi tới chổ đu quay đứng. Từ trước cho tới giờ, Thanh Thanh vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời của cậu mà
Có hai người từ phía xa khi thấy bóng dáng kia bước vào đu quay đứng, họ bắt đầu nhìn nhau không chớp mắt.
_Hai đứa nó vào rồi, chúng ta có cần vào trong đó luôn không – Thiên Ân nhìn cô ngây ngô hỏi
_Đồ ngốc – Tiểu Anh cốc đầu anh – Chúng ta phải ở ngoài này quan sát chớ
Vì cái cốc đầu ấy, Thiên Ân chuyển sang trừng mắt với Tiểu Anh
Thôi dẹp cái tụi rắc rối này sang một bên, chúng ta nói về mối lương duyên trên không trung kia đi
Đầu tiên, Hoàng Thiên bước lên đu quay trước, sau đó cậu để tay cho Thanh Thanh nắm tay cho nhỏ bước lên. Đu quay đứng nhẹ nhàng chuyển động, cả hai đang được đưa lên cao. Thanh Thanh chỉ lặng người suy nghĩ, nhỏ đang nhớ đến một quyển sách mà Hoàng Thiên từng đưa cho nhỏ coi. Điều này làm Thanh Thanh có chút phân vân
Mọi chuyện đều xảy ra khi đu quay quay hết một vòng, lúc này trong lòng Thanh Thanh đã có mộtchút can đảm. Nhỏ nhìn vào Hoàng Thiên, nhẹ nhàng lên tiếng
_Hình như mặt anh có dính cái gì đó này. Để em lau cho anh
Hoàng Thiên cũng chỉ ngồi im, miệng vẫn nở nụ cười nhẹ đối với nhỏ. Hình như Thanh Thanh có nghe thấy tiếng tim mình lệch nhịp thì phải
Khoảng cách được rút ngắn đi
Khi đu quay đã lên tới đỉnh, nhỏ liền lau thứ kia. Chỉ có điều là môi Thanh Thanh lau môi Hoàng Thiên mà thôi
Truyền thuyết có kể rằng, khi đu quay chạm đến đỉnh cao, hai người hôn nhau sẽ mãi mãi được hạnh phúc.
Cơ mà nhỏ nhớ, rõ ràng khi nãy nhỏ cúi người xuống, đơn thuần chỉ là môi chạm môi. Sao bây giờ lại…
Thanh Thanh mở to mắt nhìn Hoàng Thiên. Rốt cuộc là từ lúc nào mà nhỏ bị Hoàng Thiên kéo xuống ngồi trên chân của cậu, từ lúc nào mà Hoàng Thiên đã tách môi nhỏ ra rồi, từ lúc nào mà môi nhỏ đã bị cậu chiếm. Gương mặt Thanh Thanh càng lúc lại càng đỏ
“Đây là nụ hôn thật sự sao”
“Ngọt quá”
Hai tay Thanh Thanh từ từ vòng sang cổ Hoàng Thiên
Ai nào biết được từ phía xa, mắt Tiểu Anh long lanh mở to tròn hết cở, Thiên Ân đứng kế bên cũng ngạc nhiên không kém
_A… Hôn rồi kia kìa
_Chậc, tiến triển nhanh vậy. Còn chúng ta thì sao – Thiên Ân chăm chú nhìn cô
_Chúng ta cái đầu anh á. Tôi và anh thì có quan hệ gì chứ – Tiểu Anh nhìn anh vô cùng cau có
_Thì quan hệ người từng hôn – Thiên Ân nhếch môi cười gian tà
_Ax. Từng hôn cái đầu anh, đồ biến thái, đồ sắc lang. Nè nè, đứng lại. Không được chạy…
Trong lúc Tiểu Anh đang mắng, Thiên Ân đã nhanh chóng chạy biến đi mất làm cô cũng phải đuổi theo anh, không những thế cô còn không ngừng la mắng nữa. Trong lòng Thiên Ân cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thế cơ mà cả hai càng chạy lại càng ra xa chổ đu quay đứng
Sau khi đu quay quay hết hai ba vòng, Hoàng Thiên mới từ buông tha cho đôi môi bé nhỏ kia, nhưng Thanh Thanh vẫn còn ngồi ngoan ngoãn trên chân của cậu. Cả hai đều thoáng đỏ mặt, giọng Hoàng Thiên cũng trở nên lắp bắp.
_Em… Khi nãy là em… Là em bị vấp ngã phải không? Anh… Anh xin lỗi. Hành động của anh… Hành động của anh thật đúng là… Đúng là đáng trách mà… Xin lỗi, xin lỗi em
Sau khi nghe hết những lời Hoàng Thiên nói, Thanh Thanh không nhịn được mà phì cười. Hoàng Thiên này, có cần thiết phải đáng yêu đến như vậy không. Khi Thanh Thanh cười, gương mặt cậu có hơi ngây ngốc một chút. Nhỏ bèn vòng tay ôm eo cậu, đầu nghiêng tựa vào vai cậu khiến cho Hoàng Thiên ngạc nhiên vô cùng
_Không phải vấp ngã đâu. Sao anh ngốc vậy
_Là…
Đối với người khác thế nào không biết, chứ đối với Hoàng Thiên mà nói, tình yêu đã làm cho cậu bị ngu ngốc rồi. Phải mất vài giây, cậu mới có thể hiểu rõ ràng sự việc xảy ra từ đầu tới giờ
_Thanh Thanh – Hoàng Thiên nhẹ giọng hỏi
_Vâng – Thanh Thanh ngước lên liền chạm phải ánh mắt ôn nhu của câu
_Anh yêu em
Tiếng nói ấy phát ra không kịp để người nghe đáp trả thì Hoàng Thiên đã cúi xuống gặm lấy đôi môi bé nhỏ của Thanh Thanh. Nhỏ vốn dĩ không có kinh nghiệm nên chỉ ngoan ngoãn tận hưởng vị ngọt trong nụ hôn ngọt ngào kia. Từng phút từng giây đều thật hạnh phúc
Khung cảnh lãng mạng này vô tình bị cắt ngang bởi…
_E hèm, quý khách, đã hết vòng quay rồi
Theo phản xạ, cả hai lập tức buông nhau ra, gương mặt Thanh Thanh thoáng đỏ bừng. Hoàng Thiên bèn nắm tay dắt Thanh Thanh đến một nơi vắng vẻ để yên tĩnh nói chuyện. Cả hai dừng chân ngồi tại một cái ghế đá không xa lắm. Ngồi đấy rồi lại im lặng một thời gian, không ai nói với ai cả. Rồi sau đó, Hoàng Thiên là người mở lời trước, nhưng lại nói một câu hết sức là…
_Em khát rồi phải không? Để anh mua nước cho em
Vừa dứt lời, Hoàng Thiên ngay lập tức bước đi mua nước ngay. Tự dưng cậu lại trở thành người thích trốn tránh. Đúng là lạ mà
Nhưng Hoàng Thiên vừa bước được 3 bước, Thanh Thanh đã chạy tới ôm chầm cậu từ phía sau. Hôm nay, Hoàng Thiên từ ngạc nhiên này lại tới ngạc nhiên khác. Căn bản là xém rối não rồi
_Sao anh lại bỏ đi. Ghét em sao
Qua lời nói đó, Hoàng Thiên nhanh chóng xoay người lại, ôm nhỏ mà đính chính
_Nhóc, sao lại nói thế. Yêu em còn không hết thì sao ghét em
_Thật không
Thanh Thanh đưa đôi mắt long lanh nhìn, đáp trả chính là cái gật đầu của cậu. Sau đó, nhỏ dụi dụi đầu vào lồng ngực Hoàng Thiên, cảm nhận từng hơi ấm trên cơ thể cậu rồi thì thầm
_Em nhận ra rằng, em yêu anh. Rất yêu, rất yêu
Cả hai đứng đó ôm nhau rất lâu, khoảng khắc ấy như ngưng đọng lại, bản thân đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Mặc kệ xung quanh là bất cứ thứ gì, chỉ cần trái tim của hai người hướng về nhau. Như vậy là đã đủ rồi.
Cơ mà mới ôm có 5′ , Hoàng Thiên lại buông nhỏ ra, khuôn mặt ngây ngốc mà hỏi một câu
_Nhóc, không phải em thích Thiên Ân sao
_Hết thích rồi, thích anh cơ – Thanh Thanh nhẹ lắc đầu – Anh sao lại ngây ngốc đến như vậy
_Em thật to gan, còn dám mắng anh. Xem anh trừng trị em đây
Hoàng Thiên biến thái lại còn bị cuồng hôn (như papa) cho nên cậu mới cúi người xuống lại tiếp tục chiếm hữu đôi môi anh đào của Thanh Thanh. Con bé chỉ vòng tay qua cổ Hoàng Thiên, hai bên ngọt ngào tận hưởng.
Vậy là… từ bây giờ cả hai đã có một mối quan hệ, một mối quan hệ mang tên tình yêu
Mối lương duyên này liệu có được trường tồn mãi mãi hay không đây
(Trong 1/2 chap đã hôn hết 3 lần rồi, Hoàng Thiên đừng có mà cuồng hôn giống như papa Hoàng Anh, biến thái sao di truyền quá vậy)