Chương 9 - 10
Hoàng Thiên và Thanh Thanh vừa về tới nhà là đơ hết cả người khi trông thấy Tiểu Anh nằm dài ra trên ghế sofa xem tivi, trên người còn đắp một lớp chăn dày còn Thiên Ân thì ngồi ghế kế bên để trông chừng cô. Nhìn thấy khung cảnh có chút kì lạ, Hoàng Thiên không thể không lên tiếng.
Hoàng Thiên và Thanh Thanh vừa về tới nhà là đơ hết cả người khi trông thấy Tiểu Anh nằm dài ra trên ghế sofa xem tivi, trên người còn đắp một lớp chăn dày còn Thiên Ân thì ngồi ghế kế bên để trông chừng cô. Nhìn thấy khung cảnh có chút kì lạ, Hoàng Thiên không thể không lên tiếng.
_Hai người làm sao vậy
_Haizzz…, chị mày bị cảm rồi
_… Cái gì cơ ??? Chị !!!
Hoàng Thiên lập tức phóng đến bên cạnh khám xét từ đầu đến chân xem thử cô còn bị cái gì nữa không, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm
_Hoàng Thiên… Oa…oa…
Khi cậu vừa về thì Tiểu Anh lập tức nhõng nhẽo ngay. Hoàng Thiên phải ngồi đấy vỗ về, xoa xoa cái lưng bé nhỏ của cô trong khi miệng không ngừng mắng yêu
_Cơ thể đã dễ dàng nhiễm bệnh rồi mà chị lại không chịu cẩn thận gì hết. Chị phải để em bận tâm tới bao giờ cơ chứ
_Chị… Sao em mắng chị cơ chứ. Oa…oa…
_Haizzz… Xin lỗi, xin lỗi… – Hoàng Thiên tiếp tục vỗ nhẹ vào lưng cô – Để em bế chị lên phòng, ngồi ở đây cảm nặng hơn thì sao
Vừa dứt lời xong, Hoàng Thiên ngay lập tức cúi người bế cô lên, mà Tiểu Anh cũng rất ngoan ngoãn vòng tay qua cổ của cậu. Không những thế, cô còn dụi dụi đầu mình vào trong lồng ngực của Hoàng Thiên, hành động đương nhiên cũng đầy ám muội rồi
Tuy sau việc ngắm hoàng hôn cùng Thanh Thanh, Hoàng Thiên cũng đã có một chút tình cảm với nhỏ. Nhưng cho dù có tình cảm với nhỏ đi chăng nữa thì cũng chẳng làm mất đi những hành động đầy ám muội của chị em nhà này đâu. Cử chỉ ấy vẫn cứ tiếp tục đầy thân mật vì nó vốn dĩ đã trở thành bản năng của họ rồi. Bản năng biến thái…
Thiên Ân nhìn Tiểu Anh không rời mắt, cho đến khi cô bắt đầu khuất dạng thì lại lắc đầu mà mĩm cười. Anh say đắm nhìn Tiểu Anh, Thanh Thanh lại chăm chú nhìn biểu hiện của anh. Đương nhiên ai cũng thấy có một điều khác thường…
Lúc này Thiên Ân mới chuyển ánh nhìn sang Thanh Thanh và ngỡ ngàng với những thay đổi của nhỏ
_Em mới thay đổi kiểu tóc đó à
_Vâng – Thanh Thanh cúi đầu e lệ
_Dễ thương lắm
Thiên Ân mĩm cười rồi bước đi trở về phòng mình, bỏ lại Thanh Thanh đứng đấy một mình và mĩm cười hạnh phúc. Bởi vì anh đã khen nhỏ mà (nhưng mà Thiên Ân khen xong rồi về phòng chứ đâu còn để tâm tới Thanh Thanh nữa đâu)
Tối đó có nhiều người suy nghĩ tới quên ngủ
“Cái tên Thiên Ân xấu xa, đáng ghét, khốn kiếp. Vì hắn mà mình cứ nhắm mắt là suy nghĩ tới cái nụ hôn chết tiệc kia. Nụ hôn đó, nó… nó… Ax… Mình có chút… Nhưng mà còn Thanh Thanh, con bé thích Thiên Ân mà, mình đây không thể có tình cảm với tên khó ưa này. Xua xua… Thiên Ân xấu xa tan biến đi”
” Cô bé Thanh Thanh trước giờ đã rất ngu ngơ rồi, bây giờ lại còn dễ thương từ ngoại hình lẫn hành động. Tim mình hình như đã có chút lệch nhịp rồi. Nhưng mà người cô ấy chú ý vốn không phải là mình rồi, việc mình cần làm không phải yêu đương mà là tác hợp. Đúng, mình phải tác hợp cho họ”
“Cuối cùng thì Thiên Ân đã chịu chú ý đến mình. Thật tốt quá”
“Tuy hành động của em ấy thật có chút quá đáng. Nhưng mà dù sao thì mình đã được bù đắp xứng đáng bằng một nụ hôn rồi. Em ấy thật rất đáng yêu. Mà hãy mau mau khỏi bệnh đi để anh còn dẫn đi chơi nữa”
Nhưng mà tới sáng hôm sau, Hoàng Thiên lại xin phép nghĩ học vì lí do chăm “bạn gái” đang bệnh. Ngày hôm đó, Thiên Ân và Thanh Thanh ngồi cùng một chiếc xe đạp, ngồi chung một cái bàn nhưng lại rất ít khi giao tiếp với nhau. Thanh Thanh cũng thấy có chút kì lạ, anh của hôm nay khác với anh trước đây lắm. Thiên Ân trẻ con, tinh nghịch, hay cười, có lẽ chỉ thể hiện trước mặt Tiểu Anh thôi. Và nhỏ cũng đã khéo léo nhận ra điều đó, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi
Nghi ngờ đó kéo dài cho đến khi tan học. Vừa về đến nhà là trêu đùa Tiểu Anh hết mực và cũng kèm không ít lời mắng yêu khiến Thanh Thanh cũng có đôi chút ganh tị. Hoàng Anh cũng không phải tên ngốc mà không nhận ra vấn đề, chỉ là cảm thấy mọi thứ thật rối.
Thường thì trong các bữa cơm, Tiểu Anh, Hoàng Thiên và Thiên Ân luôn bàn tán chuyện sôi nổi còn Thanh Thanh chỉ im lặng mà ăn. Nhưng mà bây giờ thì nhỏ thỉnh thoảng lại cười, còn nói vài câu nữa làm Hoàng Thiên thật rất vừa lòng
Khi Thanh Thanh ra vườn, Hoàng Thiên cũng có bước theo sau. Cho đến khi xung quanh chỉ còn có 2 người, cậu mới xoa xoa đầu cô mà khen thưởng
_Ngoan, em làm tốt lắm
_Thật không – Mắt Thanh Thanh long lanh nhìn
_Ukm. Thật – Hoàng Thiên gật đầu và mĩm cười
_Hay quá
Vừa dứt lời, Thanh Thanh bỗng bước tới ôm chầm Hoàng Thiên khiến cậu đơ người. Vòng tay Hoàng Thiên và Thanh Thanh vô thức siết thật chặt
“Ấm quá”
Hoàng Thiên lại đưa Thanh Thanh đi chơi nhằm mục đích dạy dỗ. Mà chổ đầu tiên cậu dẫn đến lại chính là cửa hàng hoa (hoa cắm chớ không phải hoa chậu nha)
Hoàng Thiên lại đưa Thanh Thanh đi chơi nhằm mục đích dạy dỗ. Mà chổ đầu tiên cậu dẫn đến lại chính là cửa hàng hoa (hoa cắm chớ không phải hoa chậu nha)
Vừa mở cửa bước vào, tiếng chuông gió reo nhẹ khiến người khác dễ chịu vô cùng. Thanh Thanh tròn mắt nhìn xung quanh, cảnh sắc hoa với đầy đủ màu sắc pha trộn. Nào là trắng, hồng, vàng, đỏ, cam, xanh, tím,… với các loại hoa từ phổ biến đến quý hiếm. Hoàng Thiên biết chắc rằng đến nơi đây nhỏ sẽ thích mà.
Cô gái bán hoa gật đầu nhẹ chào cậu. Hoàng Thiên vẫn nắm chặt tay Thanh Thanh, cùng nhau dạo ngắm những bông hoa xinh đẹp. Nhưng cho dù những đóa hoa kia xinh đẹp thế nào, trong mắt của cậu Thanh Thanh vẫn là nổi bật nhất, xinh đẹp nhất
Cô gái với mái tóc hồng ấy, từ lúc bước vào nơi đây đã tỏ ra vô cùng thích thú rồi. Có một loại hoa cô yêu thích nhưng trước giờ cũng chỉ xem trên tranh ảnh, hôm nay lại có cơ hội thấy tận mắt thật là quá tốt rồi. Hoàng Thiên nhìn chầm vào Thanh Thanh, tinh tế quan sát từng biểu hiện trên gương mặt của nhỏ. Và cậu nhận ra, nhỏ thích tuylip. Những bông hoa tuylip được bó lại thành một với các hoa màu trắng, hồng và tím. Hoàng Thiên vòng qua eo Thanh Thanh, kéo nhẹ nhỏ về phía mình rồi lại thì thầm vào tai nhỏ
_Em thích loại hoa nào
Với hành động có chút thân mật của cậu, Thanh Thanh có chút đỏ mặt. Nhỏ đặt một tay lên vai Hoàng Thiên rồi cũng thì thầm đáp trả
_Là hoa tuylip
_Anh mua tặng em – Hoàng Thiên nhẹ nở nụ cười
_Không – Nhỏ lắc đầu – Em có thể tự mua được mà
_Em không nghe lời?
Hoàng Thiên nhìn trực diện nhỏ, Thanh Thanh không dám hó hé mà lắc đầu tỏ ý không phải không nghe. Cậu mĩm cười hài lòng cho sự ngoan ngoãn ấy, rồi bước lại chỗ cô gái bán hoa để mua hoa. Thanh Thanh đứng một mình, trên tay cầm lấy bó hoa tuylip mà nhìn say đắm. Đôi môi nhỏ bé ấy vô thức nở ra một nụ cười thật đẹp
Trong khi đang say sưa ngắm nhìn bó hoa, Thanh Thanh cảm nhận được có cái gì đó đặt lên đầu cô. Vừa xoay người ra sau, Thanh Thanh lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Hoàng Thiên đang mĩm cười với mình.
_Cái gì vậy anh
_Là vòng hoa cài đầu, được kết từ hoa oải hương khô. Màu xanh tím của vòng hoa kết hợp với mái tóc hồng đỏ của tóc em, khiến em thật sự rất…
Lúc bấy giờ Hoàng Thiên đã nắm tay lôi nhỏ ra ngoài rồi. Đối với câu nói lấp lửng của cậu, trong đầu Thanh Thanh có không ít tò mò. Nhỏ nhịn không được bèn mở miệng hỏi
_Em thế nào cơ
Nhìn thấy sự tò mò của Thanh Thanh, Hoàng Thiên không nhịn được mà bật cười. Sau đó lại “thơm” nhẹ lên trán nhỏ
_Xinh lắm …
Ai đó lại thoáng đỏ mặt
Hoàng Thiên chỉ mĩm cười rồi nắm tay Thanh Thanh lôi về
——-Tôi là đường phân cách xuyên thời gian——-
Một buổi tối trời có chút se lạnh , vì vốn dĩ trời mới tạnh mưa. Tiểu Anh vì mất ngủ mà đi lanh quanh trong vườn, càng đi càng cảm thấy thật nhàm chán….
Trời vừa mưa xong, không tránh khỏi việc đất bị ướtsẽ rất trơn. Mà Tiểu Anh nhà ta lại là cô nương hơi hậu đậu tí. Cho nên… Cho nên…
Cho nên cô đã trượt chân, bản thân ngã nhào ra phía trước
Thiên Ân nãy giờ luôn đi theo cô từ phía sau, lặng thầm quan sát nhất cử nhất động của cô. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Anh hậu đậu ngã nhào ra phía trước. Cũng may là Thiên Ân nhanh nhẹn, chứ nếu không là không đỡ cô kịp rồi.
Tiểu Anh khi nãy đang té, cứ ngỡ rằng mình sẽ được đo đất, ai ngờ từ phía sau có ai đó nắm lấy tay cô, kéo mạnh khiến cô ngã nhào trong lòng người đó. Chỉ cần mất 1s suy nghĩ Tiểu Anh có thể đoán ra người đó chính là Thiên Ân. Tên đáng ghét này, là hắn không tha cho cô. Giúp cô khỏi ngã là được rồi, có cần ôm cô vào lòng, để cô úp mặt vào lồng ngực của anh hoài thế này không
_Buông tôi ra đi
Tiểu Anh đã lên tiếng rồi cơ mà Thiên Ân vẫn im lặng, vấn tiếp tục ôm cô, còn ôm chặt hơn trước nữa. Thiên Ân còn giả bộ không nghe cô nói, thật là đáng chết mà
_Tôi nói…
_Xin em, chỉ một chút thôi – Thiên Ân lên tiếng cắt đứt câu nói dang dở của cô
Tiểu Anh đành im lặng cho tên Thiên Ân kia lợi dụng. Vòng tay cô cũng ôm lấy thân hình kia
Cô không phải có ý gì đó đâu. Chỉ là do Thiên Ân ra ngoài lạnh quá nên mới đòi ôm cô vậy thôi, còn cô thì rộng lượng cho ôm nhờ vậy đó. Đúng, sự thật là vậy đó (sự thật cái đầu chị á).
Cuối cùng, Thiên Ân nói là ôm một chút mà cái ôm kia lại kéo dài hơn nửa tiếng. Báo hại cho Tiểu Anh đứng đấy bị muỗi vs côn trùng cắn hết mấy cái, sang ngày hôm sau cô chuyển sang dỗi anh, cả ngày cũng không thèm nhìn mặt…
“Thiên Ân đáng ghét”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét