Chương 13 - 14
Xin nhắc lại, bây giờ vẫn đang là buổi tối
Xin nhắc lại, bây giờ vẫn đang là buổi tối
20:30
Thể chất Tiểu Anh có chút yếu ớt, cho nên vừa rượt Thiên Ân mới hơn 1km đã cảm thấy bản thân vô cùng mệt mỏi. Tiểu Anh đành ngồi lên một cái ghế đá gần đấy, tiếng thở dồn dập dần dần trở nên đều lại
Trời đột nhiên rơi vài hạt mưa lất phất, đương nhiên không thể thấm ướt người cô được. Nhưng Thiên Ân đã biến mất rồi, Tiểu Anh rất lạnh, rất sợ, rất cô đơn. Tiểu Anh, cô… cô muốn khóc. Vào chính lúc này, cô thật sự rất cần anh.
_Thiên Ân đáng ghét, ai cho phép anh bỏ rơi tôi. Vào lúc tôi cần sao anh lại mặc kệ tôi chứ. Anh… anh…
Nước mắt Tiểu Anh rơi không ngừng, vì trong tim cô hiện đang có một cảm giác, một cảm giác “bị bỏ rơi”
Nước mắt cứ tiếp tục rơi như thế khi Tiểu Anh thấy một bàn tay giơ lên trước mặt cô. Ngước đôi mắt long lanh đầy nước lên nhìn, Tiểu Anh cuối cùng cũng đã nhìn thấy bóng hình Thiên Ân đứng trước mặt mình. Kiềm không nổi xúc động mà nhảy vào trong lòng ôm chặt lấy anh. Không những chỉ ôm mà còn mắng người nữa…
_Anh… cái đồ đáng ghét. Sao anh bỏ tôi lại một mình. Anh có biết tôi… tôi…
Thiên Ân nãy giờ vẫn yên lặng, chỉ vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô. Nhìn thấy cô gái của mình khóc, anh cũng thấy đau lòng lắm chớ bộ. Thiên Ân cố gắng dùng những lời nói để xoa dịu tâm hồn kia
_Không sao nữa. Có tôi ở đây rồi. Tôi vẫn sẽ luôn bên em, mãi không xa rời. Em đừng lo, có tôi ở đây sẽ không còn thứ gì đáng sợ nữa
Thiên Ân ôm thật chặt cô, còn Tiểu Anh, cô trở nên trầm tư hết 10′. Sau đó, đưa gương mặt đã trở lại bình thường kia lên nhìn Thiên Ân, Tiểu Anh thì thầm.
_Chúng ta về thôi
_Ừ, về nhé
Xuyên suốt chặn đường không hề có ai nói với ai câu nào. Cho đến khi Tiểu Anh định bước vào trong nhà lại bị Thiên Ân kéo ngược trở ra. Cô nhìn anh với ánh mắt đầy thắc mắc nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô
_Anh bị sao vậy
_Em thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu tình cảm của tôi dành cho em
Tiểu Anh có cái gì mà hiểu với không hiểu cơ chứ. Cô vốn trước giờ vẫn luôn có hành động thân thiết với em trai, cho nên cư xử của cô hay Thiên Ân cũng không hẳng là có gì đặc biệt. Tiểu Anh vốn đã quen vậy rồi mà, cho nên cô chỉ có thể cảm nhận một chút xíu tình cảm từ Thiên Ân mà thôi
_Cái gì mà hiểu với không hiểu chứ – Tiểu Anh ương bướng nói
_Em… – Thiên Ân bị chọc cho tức chết – Hừm, tôi yêu em đó. Vậy đã biết chưa
Hai đứa này mở miệng không bao lâu thì đã cãi nhau rồi. Khung cảnh lãng mạn của người ta mà…
Sau câu nói ấy, tim Tiểu Anh bị chấn động nhẹ. Còn Thiên Ân thì lại hồi hợp muốn nghe câu trả lời từ phía cô. Vì đây có thể xem như một câu tỏ tình mà.
_Anh muốn thích thì thích, muốn yêu thì cứ yêu. Đó vốn là chuyện của anh, không hề liên quan đến tôi. Anh chỉ cần biết rằng, tôi không có yêu anh
Nói xong câu nói ấy Tiểu Anh liền bước vào nhà và nhanh chóng trở về phòng mình. Cô có liếc sang phòng khách, hình như không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Hoàng Thiên và Thanh Thanh đã trở về nhà. Có lẽ hai đứa này đi hẹn hò tiếp nữa rồi
Thiên Ân trước khi bước vào nhà, anh cười nhếch môi cùng với những lời nói.
_Hừ, được lắm. Tiểu Anh, em đừng hòng thoát khỏi tay tôi
23:00
Tiểu Anh cứ lăn qua lăn lại trên cái giường bé nhỏ của mình. Cô đắm chìm trong những của bản thân, đương nhiên là có liên quan tới Thiên Ân. Cảm giác mà cô chứa nhiều nhất chính là có lỗi…
Tiểu Anh có chút lo sợ những lời nói mà cô dùng khi nãy có thể làm tổn thương đến Thiên Ân. Nếu mà anh trở nên siêu ghét cô thì thật đúng là có chút không tốt. Trong trái tim Tiểu Anh sẽ hiện lên một chút mất mác.
Nhưng Tiểu Anh chưa hề hỏi trái tim mình về tình cảm của cô dành cho Thiên Ân. Tiểu Anh không hề biết rằng, nếu cô hỏi, trái tim cô sẽ hiện lên một cảm giác thoáng rung động (giống như một cơn say nắng nhẹ vào ban đêm mà thôi).
Nói tới chuyện của Hoàng Thiên và Thanh Thanh. Sau khi họ ra khỏi khu vui chơi thì đi ăn uống, xong lại xem phim, rồi lại tiếp tục ăn uống nữa. Hình như Hoàng Thiên rất có tâm hồn ăn uống thì phải, quen với Hoàng Thiên lâu ngày, không khéo Thanh Thanh thành heo con mất thôi. Nhưng mà có thành heo thì Hoàng Thiên vẫn yêu mà
Cơ mà đúng là lạ thật, Hoàng Thiên tỏ tình thì thành công, Thiên Ân đây lại cứ thất bại liên tiếp
Lời thoại lại dài dòng nữa rồi…
Lời thoại lại dài dòng nữa rồi…
Ryan (Hoàng Nguyên) và mối quan hệ rắc rối (1)
Lướt nhẹ nhé
Hoàng Thiên và Thanh Thanh chưa kịp thông báo về mối quan hệ của cả hai thì đã thấy Tiểu Anh và Thiên Ân nhìn họ rất thờ ơ, không những thế mà còn nói một câu khiến cho Hoàng Thiên và Thanh Thanh tròn mắt nhìn nhau
_Khỏi cần phải nói, tụi này biết hai đứa quen nhau rồi
Nhưng mà điều khiến cho tụi này đau đầu nhất chính là có nên công khai tình cảm của Hoàng Thiên với Thanh Thanh hay không. Mà nếu công khai thì Tiểu Anh phải làm sao đây, đùng một cái “bạn trai” lại quen với “bạn thân”, muốn người khác không nói này nói nọ cũng thật khó. Mà không công khai thì đúng là tội nghiệp cho Thanh Thanh. Vấn đề thật nan giải mà…
7:00
Thanh Thanh thì ngồi bàn trên cùng Hoàng Thiên, Tiểu Anh đành cuốn gói xuống dưới ở chung với Thiên Ân. Tối hôm qua cô đã đăng hình Hoàng Thiên với Thanh Thanh ở Page của trường đính kèm vài lời nhắn “Hai đứa này chính thức trở thành một đôi/Ta đành FA tiếp vậy”. Cũng bởi vì tấm ảnh đó, cả 4 đứa bị các học sinh nhìn dưới con mắt không bình thường
Phiền phức thật
Cơ mà hôm nay trong lớp có thành viên mới. Nghe thiên hạ đồn rằng tên đó khá là đẹp trai, là hotboy nha. Ngay cả Tiểu Anh cũng có chút hứng thú với khuôn mặt của chàng hotboy kia.
Giáo viên đứng trên bục giảng, trầm giọng kêu tên hotboy kia vào
_Hoàng Nguyên, em vào đi
* tiếng Nhật
_Hai* [vâng] – Một giọng nói trầm ấm vang lên
(Gọi Hoàng Nguyên là hắn nữa nhé)
Một thanh niên 17t bước vào, hắn cao to (1m80), mái tóc có màu bạch kim lấp lánh, Hoàng Nguyên vừa bước vào đã nở nụ cười toả nắng khiến cho các bạn nữ xịt máu mũi. Trong số đó cũng có cả Tiểu Anh, nhưng xém xịt máu mũi vì ngạc nhiên chớ không phải mê trai. Mà Hoàng Thiên ngồi phía trên cũng ngạc nhiên không kém.
Hắn đứng phía trên nhếch môi cười
_ Yuri, hisashiburi* [Yuri, đã một thời gian dài rồi]
_ Ryan, anata ga mododda dono yo* [ Ryan, làm thế nào mà ngươi trở lại đây rồi] – Tiểu Anh không nhịn được mà đứng lên
_ Hai, odoroku hodo no hoshi?* [Đúng vậy, ngạc nhiên sao?] – Ryan cười đắc ý
_ Naze anata wa koko ni i* [Tại sao ngươi lại ở đây] – Hoàng Thiên đứng kế bên cũng không kìm được mà lên tiếng
Ryan không thèm liếc nhìn Hoàng Thiên cái nào mà cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Anh mà nói chuyện
_ Sore wa anata o teikyō shite imasunode, Yuri* [Vì nơi đây có em đấy, Yuri]
_ Anata wa sugu ni koko o de* [Ngươi nhất định sẽ phải sớm rời khỏi đây] – Lần này cả Tiểu Anh và Hoàng Thiên đều đồng thanh
Nãy giờ bọn này dùng ngôn ngữ Nhật để đối đáp với nhau mà dường như quên mất rằng ở đây còn có giáo viên và học sinh – những người không quá rành tiếng Nhật
(*: câu tiếng Nhật và tiếng Việt không khớp nghĩa 100% đâu)
_E hèm, Hoàng Nguyên em nên nói tiếng Việt cho các bạn hiểu. Với lại, em với Tiểu Anh và Hoàng Thiên là quan hệ gì vậy
Giáo viên này có phải là hơi tò mò rồi không, chuyện của người ta mà cứ hỏi nhiều. Mà dường như giáo viên này định thay lời muốn nói của tất cả các học sinh nơi đây thì phải. Ai ai cũng đầy dấu chấm hỏi trên đầu.
_À, em với Yuri chỉ là bạn cũ mà thôi
Hoàng Nguyên là tên tiếng Việt của Ryan (Kawatoshi Ryan), bạn học lúc bên Nhật của Tiểu Anh. Khi còn bên đó, Tiểu Anh tên Yuri (Shibazeki Yuri) còn Hoàng Thiên là (Shibazeki Henri). Ryan đã yêu đơn phương Tiểu Anh gần 2 năm rồi, cũng đã tỏ tình và bị từ chối luôn rồi. Thế nhưng hắn cũng khá lì lợm theo đuổi Tiểu Anh và theo tới Việt Nam luôn. Tính cách Ryan khá phong lưu, đào hoa, khí chất đôi khi có vài phần kiêu căng cho nên hai chị em Tiểu Anh không ưa cho lắm
Mà hiện tại, Thanh Thanh và Thiên Ân đang rất cần một lời giải thích về Ryan..
Giáo viên đang tìm một chổ ngồi thích hợp cho thành viên mới thì Ryan đã nhanh chóng lên tiếng
_Em ngồi cùng bàn với Yuri-chan được không thầy
Trong lúc ông thầy còn đang ú ớ định trả lời thì Thiên Ân phía dưới đã nhanh chóng đáp trả
_Xin lỗi Hoàng Nguyên, tôi không có ý định đổi bàn (Hàm ý: Tôi không có ý định nhường Tiểu Anh cho cậu)
Ryan đành nhẹ nhàng đến cái bàn phía bên trái cạnh Tiểu Anh, trên gương mặt hắn còn nở nụ cười đầy thách thức
_Vậy sao, rồi sẽ có lúc tôi ngồi ở vị trí đó mà thôi (Hàm ý: Rồi sẽ tới lúc tôi chiếm trọn trái tim Yuri mà thôi)
Hai chàng trai yêu thích chung một người con gái, họ hiện đang nhìn chằm vào nhau, ánh mắt như tóe lửa
Góp ý nho nhỏ: Có tình địch rồi đó, Thiên Ân cẩn thận.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét