Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Truyện: Nhóc Con, Em Chẳng Bao Giờ Chịu Nghe Lời

Chương 11- 12
Vào một ngày khác, Hoàng Thiên nắm chặt tay Thanh Thanh đi dạo phố. Người ngoài nhìn vào đều bảo đây là một cặp đôi trời sinh, mà thật sự giống vậy mà
Tối qua trời mưa to, sáng nay nước rút không kịp làm cho hai bên đường đọng vũng nước. Mà nhờ vậy mới có một tình huống xảy ra. Một tình huống vệ sinh vô cùng a
Hoàn Thiên vốn dĩ định dắt Thanh Thanh đến khu vui chơi chơi. Đang trên đường đi thì có một chiếc xe tải chạy sát mép đường, khiến cho nước bẩn kia văng tung toé. Đáng lẽ ra nước bẩn ấy phải văn vào người Thanh Thanh rồi, nhưng mà Hoàng Thiên đã nhanh tay kéo nhỏ vào trong lòng, che chắn cho nhỏ. Chiếc xe tải kia chạy khuất dạng, bỏ lại thân thể Hoàng Thiên dính bẩn đầy người. Thanh Thanh thấy thế lòng đầy lo lắng.
_Anh… có sao không?
Hôm nay Thanh Thanh mặc áo tay dài cho nên bây giờ nhỏ đang nâng tay lên lấy tay áo chùi những vết bẩn trên gương mặt anh tuấn kia. Hoàng Thiên đột nhiên cầm lấy cổ tay đang lau của nhỏ, tay còn lại chạm nhẹ vào má của nhỏ
_Anh không sao, em có bị dính bẩn không
_Em… em không có
Mắt Thanh Thanh long lanh ngấn nước, đầu khẽ lắc nhẹ. Sau đó, nhỏ ôm chầm lấy Hoàng Thiên, mặc cơ thể cậu đang bịnh dính đầy vết bẩn. Nhìn thấy hành động kì lạ kia, Hoàng Thiên cũng có đôi chút hốt hoảng
_Đừng có làm vậy, sẽ bẩn người em đấy. Buông anh ra đi
_Không. Hức… Không buông đâu. Hức… – Thanh Thanh dụi dụi đầu vào người anh, tiếng khóc nấc khẽ vang lên làm cậu luống cuống
_Oái, nhóc con, sao em lại khóc rồi. Ngoan, anh không có gì hết đó. Nín khóc đi mà
Thanh Thanh vẫn cứ tiếp tục khóc, cậu đành phải ôm nhỏ để dỗ dành
Chuyến đi chơi cuối cùng lại bị hủy.
Trong phòng Thanh Thanh
Thanh Thanh đang nằm trên giường vuốt ve con chó nhỏ của mình, trong lòng ngập tràn những suy nghĩ về hai người con trai. Nhỏ có chút không hiểu, tại sao khi cảm thấy Thiên Ân có tình cảm với Tiểu Anh, trong lòng Thanh Thanh không hề có một chút khó chịu hay ghen tức gì cả
Phải chăng… nhỏ không yêu Thiên Ân
Hoàng Thiên luôn đối xử tốt với nhỏ, luôn ân cần dịu dàng với nhỏ. Cậu hay dẫn Thanh Thanh đi ăn uống, dẫn nhỏ đi chơi, luôn quan tâm chăm sóc nhan sắc nhỏ cho thiệt dễ thương, vẫn luôn chọc cho nhỏ cười, luôn dỗ dành khi nhỏ mít ướt. Hoàng Thiên vẫn luôn đối xử tốt với Thanh Thanh như vậy
Không lẽ… nhỏ đã bị Hoàng Thiên làm cho rung động rồi
Không lẽ… nhỏ thích cậu rồi
Thanh Thanh nhìn chó con trên tay mà ngẫn người, đôi môi mấp máy thì thầm một câu
_Lỡ thích rồi… Làm sao đây !
19:00 – Tại khu vui chơi.
Hoàng Thiên và Thanh Thanh chỉ vừa mới bước chân tới nơi đông đúc này thôi. Nhưng cả hai chắc chắn sẽ không thể nào biết được, phía sau lưng họ có hai con người lén lút theo sau. Đương nhiên là Tiểu Anh và Thiên Ân rồi. Cái ý kiến đi theo dõi này cũng là do Tiểu Anh đề xuất đấy, do cô cứ thấy hai người kia cứ đi chơi riêng thôi
Hoàng Thiên nắm chặt tay Thanh Thanh, rồi mua cho nhỏ một cây kẹo bông gòn. Sau khi hai người này đi khỏi, Thiên Ân cũng bước tới mua một cây kẹo bông gòn đưa cho Tiểu Anh. Thế nhưng Tiểu Anh lại nhăn mặt lắc đầu
_Kẹo này ngọt lắm, tôi không muốn ăn đâu
Kế sách này Hoàng Thiên làm thì thành công, Thiên Ân thì lại thất bại thảm hại a
Chinh phục mĩ nhân đúng là không phải chuyện đơn giản
Về phía Hoàng Thiên, sau khi Thanh Thanh đã ăn hết kẹo bông gòn, cậu nhìn nhỏ dịu dàng lên tiếng
_Bây giờ em muốn chơi trò nào trước
Thanh Thanh đứng ngẩn người một lúc, sau đó giơ ngón tay bé nhỏ chỉ vào đu quay đứng. Hoàng Thiên nhìn ngón tay kia, sau đó nắm tay nhỏ đi tới chổ đu quay đứng. Từ trước cho tới giờ, Thanh Thanh vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời của cậu mà
Có hai người từ phía xa khi thấy bóng dáng kia bước vào đu quay đứng, họ bắt đầu nhìn nhau không chớp mắt.
_Hai đứa nó vào rồi, chúng ta có cần vào trong đó luôn không – Thiên Ân nhìn cô ngây ngô hỏi
_Đồ ngốc – Tiểu Anh cốc đầu anh – Chúng ta phải ở ngoài này quan sát chớ
Vì cái cốc đầu ấy, Thiên Ân chuyển sang trừng mắt với Tiểu Anh
Thôi dẹp cái tụi rắc rối này sang một bên, chúng ta nói về mối lương duyên trên không trung kia đi
Đầu tiên, Hoàng Thiên bước lên đu quay trước, sau đó cậu để tay cho Thanh Thanh nắm tay cho nhỏ bước lên. Đu quay đứng nhẹ nhàng chuyển động, cả hai đang được đưa lên cao. Thanh Thanh chỉ lặng người suy nghĩ, nhỏ đang nhớ đến một quyển sách mà Hoàng Thiên từng đưa cho nhỏ coi. Điều này làm Thanh Thanh có chút phân vân
Mọi chuyện đều xảy ra khi đu quay quay hết một vòng, lúc này trong lòng Thanh Thanh đã có mộtchút can đảm. Nhỏ nhìn vào Hoàng Thiên, nhẹ nhàng lên tiếng
_Hình như mặt anh có dính cái gì đó này. Để em lau cho anh
Hoàng Thiên cũng chỉ ngồi im, miệng vẫn nở nụ cười nhẹ đối với nhỏ. Hình như Thanh Thanh có nghe thấy tiếng tim mình lệch nhịp thì phải
Khoảng cách được rút ngắn đi
Khi đu quay đã lên tới đỉnh, nhỏ liền lau thứ kia. Chỉ có điều là môi Thanh Thanh lau môi Hoàng Thiên mà thôi
Truyền thuyết có kể rằng, khi đu quay chạm đến đỉnh cao, hai người hôn nhau sẽ mãi mãi được hạnh phúc.
Cơ mà nhỏ nhớ, rõ ràng khi nãy nhỏ cúi người xuống, đơn thuần chỉ là môi chạm môi. Sao bây giờ lại…
Thanh Thanh mở to mắt nhìn Hoàng Thiên. Rốt cuộc là từ lúc nào mà nhỏ bị Hoàng Thiên kéo xuống ngồi trên chân của cậu, từ lúc nào mà Hoàng Thiên đã tách môi nhỏ ra rồi, từ lúc nào mà môi nhỏ đã bị cậu chiếm. Gương mặt Thanh Thanh càng lúc lại càng đỏ
“Đây là nụ hôn thật sự sao”
“Ngọt quá”
Hai tay Thanh Thanh từ từ vòng sang cổ Hoàng Thiên
Ai nào biết được từ phía xa, mắt Tiểu Anh long lanh mở to tròn hết cở, Thiên Ân đứng kế bên cũng ngạc nhiên không kém
_A… Hôn rồi kia kìa
_Chậc, tiến triển nhanh vậy. Còn chúng ta thì sao – Thiên Ân chăm chú nhìn cô
_Chúng ta cái đầu anh á. Tôi và anh thì có quan hệ gì chứ – Tiểu Anh nhìn anh vô cùng cau có
_Thì quan hệ người từng hôn – Thiên Ân nhếch môi cười gian tà
_Ax. Từng hôn cái đầu anh, đồ biến thái, đồ sắc lang. Nè nè, đứng lại. Không được chạy…
Trong lúc Tiểu Anh đang mắng, Thiên Ân đã nhanh chóng chạy biến đi mất làm cô cũng phải đuổi theo anh, không những thế cô còn không ngừng la mắng nữa. Trong lòng Thiên Ân cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thế cơ mà cả hai càng chạy lại càng ra xa chổ đu quay đứng
Sau khi đu quay quay hết hai ba vòng, Hoàng Thiên mới từ buông tha cho đôi môi bé nhỏ kia, nhưng Thanh Thanh vẫn còn ngồi ngoan ngoãn trên chân của cậu. Cả hai đều thoáng đỏ mặt, giọng Hoàng Thiên cũng trở nên lắp bắp.
_Em… Khi nãy là em… Là em bị vấp ngã phải không? Anh… Anh xin lỗi. Hành động của anh… Hành động của anh thật đúng là… Đúng là đáng trách mà… Xin lỗi, xin lỗi em
Sau khi nghe hết những lời Hoàng Thiên nói, Thanh Thanh không nhịn được mà phì cười. Hoàng Thiên này, có cần thiết phải đáng yêu đến như vậy không. Khi Thanh Thanh cười, gương mặt cậu có hơi ngây ngốc một chút. Nhỏ bèn vòng tay ôm eo cậu, đầu nghiêng tựa vào vai cậu khiến cho Hoàng Thiên ngạc nhiên vô cùng
_Không phải vấp ngã đâu. Sao anh ngốc vậy
_Là…
Đối với người khác thế nào không biết, chứ đối với Hoàng Thiên mà nói, tình yêu đã làm cho cậu bị ngu ngốc rồi. Phải mất vài giây, cậu mới có thể hiểu rõ ràng sự việc xảy ra từ đầu tới giờ
_Thanh Thanh – Hoàng Thiên nhẹ giọng hỏi
_Vâng – Thanh Thanh ngước lên liền chạm phải ánh mắt ôn nhu của câu
_Anh yêu em
Tiếng nói ấy phát ra không kịp để người nghe đáp trả thì Hoàng Thiên đã cúi xuống gặm lấy đôi môi bé nhỏ của Thanh Thanh. Nhỏ vốn dĩ không có kinh nghiệm nên chỉ ngoan ngoãn tận hưởng vị ngọt trong nụ hôn ngọt ngào kia. Từng phút từng giây đều thật hạnh phúc
Khung cảnh lãng mạng này vô tình bị cắt ngang bởi…
_E hèm, quý khách, đã hết vòng quay rồi
Theo phản xạ, cả hai lập tức buông nhau ra, gương mặt Thanh Thanh thoáng đỏ bừng. Hoàng Thiên bèn nắm tay dắt Thanh Thanh đến một nơi vắng vẻ để yên tĩnh nói chuyện. Cả hai dừng chân ngồi tại một cái ghế đá không xa lắm. Ngồi đấy rồi lại im lặng một thời gian, không ai nói với ai cả. Rồi sau đó, Hoàng Thiên là người mở lời trước, nhưng lại nói một câu hết sức là…
_Em khát rồi phải không? Để anh mua nước cho em
Vừa dứt lời, Hoàng Thiên ngay lập tức bước đi mua nước ngay. Tự dưng cậu lại trở thành người thích trốn tránh. Đúng là lạ mà
Nhưng Hoàng Thiên vừa bước được 3 bước, Thanh Thanh đã chạy tới ôm chầm cậu từ phía sau. Hôm nay, Hoàng Thiên từ ngạc nhiên này lại tới ngạc nhiên khác. Căn bản là xém rối não rồi
_Sao anh lại bỏ đi. Ghét em sao
Qua lời nói đó, Hoàng Thiên nhanh chóng xoay người lại, ôm nhỏ mà đính chính
_Nhóc, sao lại nói thế. Yêu em còn không hết thì sao ghét em
_Thật không
Thanh Thanh đưa đôi mắt long lanh nhìn, đáp trả chính là cái gật đầu của cậu. Sau đó, nhỏ dụi dụi đầu vào lồng ngực Hoàng Thiên, cảm nhận từng hơi ấm trên cơ thể cậu rồi thì thầm
_Em nhận ra rằng, em yêu anh. Rất yêu, rất yêu
Cả hai đứng đó ôm nhau rất lâu, khoảng khắc ấy như ngưng đọng lại, bản thân đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Mặc kệ xung quanh là bất cứ thứ gì, chỉ cần trái tim của hai người hướng về nhau. Như vậy là đã đủ rồi.
Cơ mà mới ôm có 5′ , Hoàng Thiên lại buông nhỏ ra, khuôn mặt ngây ngốc mà hỏi một câu
_Nhóc, không phải em thích Thiên Ân sao
_Hết thích rồi, thích anh cơ – Thanh Thanh nhẹ lắc đầu – Anh sao lại ngây ngốc đến như vậy
_Em thật to gan, còn dám mắng anh. Xem anh trừng trị em đây
Hoàng Thiên biến thái lại còn bị cuồng hôn (như papa) cho nên cậu mới cúi người xuống lại tiếp tục chiếm hữu đôi môi anh đào của Thanh Thanh. Con bé chỉ vòng tay qua cổ Hoàng Thiên, hai bên ngọt ngào tận hưởng.
Vậy là… từ bây giờ cả hai đã có một mối quan hệ, một mối quan hệ mang tên tình yêu
Mối lương duyên này liệu có được trường tồn mãi mãi hay không đây
(Trong 1/2 chap đã hôn hết 3 lần rồi, Hoàng Thiên đừng có mà cuồng hôn giống như papa Hoàng Anh, biến thái sao di truyền quá vậy)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét